English EN Vietnamese VI

Trái cấm

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

Tiếng chị Vân « Dạ ! » ngân dài vang lên từ trong bếp. Ba tôi tắt ti vi rồi nói với tôi :

– Ba hỏi này, con vẫn muốn thi vào trường đó sao ?

Tự dưng ba tôi lại hỏi chuyện đó nhỉ ? Không phải ba lại định bắt tôi vào trường ba chọn đấy chứ ? Tôi vội vàng gật đầu :

– Vâng, con thấy người ta bảo trường đó đào tạo ngành du lịch tốt lắm nên con muốn thi vào trường đó.

Thấy ba tôi trầm ngâm, tôi hỏi :

– Sao tự nhiên ba lại hỏi thế ạ ?

– À… ba đang tính cho con học một trường quốc tế nào đó, để con đỡ phải ôn luyện vất vả nữa. Con thấy thế nào ?

Vốn đã không thoải mái cả ngày hôm nay, giờ nghe ba nói như vậy, tôi không tránh khỏi bực bội.

– Ba ! Con tưởng ba nói sẽ cho con tự do chọn trường mà !

– Không, ba không bắt con phải học trường nào cả. Ba chỉ muốn gợi ý một hướng đi cho con thôi. Với lại…

Ba tôi đang nói, đột nhiên ngừng lời. Tôi ngồi im chờ ba nói tiếp.

– Với lại… con có muốn đi Phú Quốc với ba, với ông Johnson và người nhà ông ấy không ?

Ba chữ « ông Johnson » giống như một cơn gió mát lạnh thổi vào tai tôi. Tôi chợt thấy mình bớt căng thẳng, bình tĩnh suy nghĩ về điều ba vừa nói. Đi Phú Quốc ư ? Với ông Johnson ? Nhưng chuyện này thì liên quan tới việc tôi học trường nào nhỉ ?

– Con không hiểu lắm, ba nói rõ hơn đi ạ.

– Là thế này : ông Johnson mời ba và con đi Phú Quốc nghỉ mát với cô em họ của ông ấy. Ba nói con cần tập trung vào học hành vì con sắp thi cuối kì, vả lại năm sau con thi đại học nữa, nên không thể đi được. Ông Johnson nói tại sao không để con học trường quốc tế, vì tiếng Anh của con rất khá, mà không cần phải thi đại học nữa. Ông ấy biết một số trường có ngành du lịch chất lượng rất tốt, nên khuyên ba về hỏi ý kiến của con.

Nghe lời ba giải thích xong, tôi đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra là ý của ông Johnson. Một chuyến du lịch Phú Quốc có ông Johnson đi cùng, liệu có đáng để tôi đánh đổi cả một kì thi không nhỉ ?

Tôi trả lời ba :

– Ba cho con thời gian để nghĩ nhé, tạm thời con chưa quyết định ngay được.

– Ừ, con cứ nghĩ đi, lúc nào quyết định thì nói cho ba sớm để ba báo với ông Johnson nhé !

– Vâng. Con đi tắm đây ạ.

Tôi nằm trong bồn nước ấm pha chút dầu thơm để xua tan mỏi mệt. Cơ thể tôi được thư giãn trong làn nước ấm vỗ về, nhưng tâm trí thì vẫn miên man suy nghĩ. Sau lần gặp ở quán bar hôm nọ, tôi không thôi nhớ đến giọng nói trầm ấm và nụ cười hút hồn của Robert. Nhưng hai thứ đó không phải là điều đã khiến tôi bấn loạn tâm trí suốt mấy ngày qua. Tôi đã bị mùi hương mạnh mẽ trên chiếc áo khoác mà Robert choàng cho tôi ở quán bar hôm nọ ám ảnh, và cả cảm giác như điện giật khi ông ta vô tình chạm vào cổ tôi. Tôi chưa từng trải qua chuyện gì chấn động như vậy. Có thứ gì giống như khao khát dâng lên trong lồng ngực, tôi tưởng tượng đến lúc bàn tay ông ta chạm hẳn vào da thịt tôi và ve vuốt, từng đợt rùng mình dần lan khắp thân thể. Tôi muốn lại gần ông ta hơn nữa, muốn dựa sát vào lòng Robert, để cho ông ta ôm tôi bằng cánh tay to khỏe, tôi sẽ tựa đầu vào lồng ngực Robert và mùi hương của ông ta vây quanh khiến tôi ngây ngất. Hơi thở của Robert sẽ nhẹ nhàng phả lên trán tôi, giống như khi còn bé tôi ngồi trong lòng ba mẹ vậy.

Thế rồi tâm trí tôi cũng quay trở về hiện thực. Tôi đang mơ tưởng điều gì thế này? Robert là bạn của ba tôi, ông ta đã 43 tuổi và đã li dị. Không một điểm nào ở Robert có thể mang lại hi vọng cho một mối quan hệ giữa tôi và ông ta. Trừ phi…

Phải, trừ phi Robert cũng thích tôi.

Tôi biết điều này có rất ít khả năng xảy ra. Người đàn ông thành đạt và lôi cuốn như Robert có biết bao phụ nữ vây quanh để ông ta lựa chọn, đâu đến lượt một đứa con gái nhạt nhẽo, một nữ sinh còn chưa đủ 16 tuổi như tôi. Ông ta chắc chắn không muốn dính vào những tin đồn và vấn đề pháp lý về mối quan hệ bất chính với trẻ vị thành niên, và lại còn là con gái của đối tác làm ăn.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chùng xuống. Tôi thật sự bị Robert cuốn hút, tôi biết mình thích ông ta và sau này sẽ còn phải dằn vặt nhiều mỗi khi chúng tôi gặp nhau.

– Mr.Johnson –

Đã một tuần kể từ lần cuối tôi gặp Chi. Không được nhìn thấy Chi, không được nghe giọng nói tiếng Anh ngọt ngào của cô bé, lòng tôi bứt rứt không yên. Mà tôi lại chẳng nghĩ ra được cớ gì để có thể đàng hoàng tìm gặp Chi. Tôi ước gì mình có thể lao thẳng đến trường nơi Chi đang học, bắt cóc cô bé ném lên xe và mang đến một nơi kín đáo để hưởng thụ. Nhưng rốt cuộc, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng xa vời. Hiện tại Chi còn chưa đủ 16 tuổi, tôi nhẩm tính các tội danh và khung hình phạt rồi lắc đầu. Có 10 cái mạng cũng không đủ cho hình phạt đó. Hơn nữa, khi tôi chết, Chúa sẽ trừng phạt tôi nơi cửa thiên đàng, các thiên thần sẽ lôi tôi đi và đẩy tôi rơi xuống lãnh địa của Satan nơi có những hình phạt còn khủng khiếp hơn trên trần thế.

Dù sao điều tôi cần lúc này vẫn là cái gật đầu của Chi về chuyến đi Phú Quốc. Nếu ông Đức Duy không thuyết phục được Chi, tôi sẽ phải nghĩ cách tự mình thuyết phục cô bé. Tôi đang nghĩ ngợi thì có cuộc gọi đến. Là của ông Duy. Tôi vội nghe máy :

– Tôi nghe đây, Đức Duy.

– Chào ông, Robert. Ông đang rảnh chứ ? Tôi muốn nói chuyện một lát, chuyện của con gái tôi ấy mà.

3.7/5 - (3 bình chọn)
Khi bạn không vào được Mobiblog, hãy truy cập mobiblog.fans để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích