Trái cấm
Gió đêm dịu dàng len vào trong xe. Nghĩ đến Chi, tôi lại bắt đầu thấy khao khát. Cảm giác này thật bức bối, giống như đứng trước thứ trái cây cấm kị của Chúa trong vườn địa đàng mà không thể chiếm đoạt lấy. “Thằng nhỏ” căng phồng trong quần khiến tôi rất khó chịu, tôi bèn lấy điện thoại gọi cho một chỗ quen. Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ:
– Cưng à, sao lâu nay không thấy gọi em? Có em khác rồi à?
– Hồi này anh bận nhiều việc lắm. Em có ở nhà không để anh qua?
– Đến đây với em đi, Robert. Cưng muốn gì em cũng chiều tất!
– Được rồi, 10 phút nữa anh tới.
Ở nhà Ngân, tôi hành hạ cô ta suốt cả đêm. Tuy ở dưới thân mình tôi là Ngân nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ đến gương mặt của Phương Chi, tưởng tượng lúc thân thể mướt mát, non trẻ của cô bé ở dưới thân thể tôi mà rên rỉ, quằn quại. Tôi càng thúc mạnh con cu vào cơ thể Ngân, điên cuồng cho tới khi tinh dịch bắn ra ào ạt mới nguôi bớt cơn thèm muốn Chi. Xong xuôi, tôi lấy ví móc tờ 100 đô đưa cho Ngân, cô ả sung sướng hôn lên má tôi một cái rõ kêu.
– Hôm nay tự nhiên sung thế anh yêu, làm em mệt quá ! – Ngân nũng nịu.
Tôi mệt mỏi nằm lăn ra giường, chẳng quan tâm cô ta nói gì. Chắc chắn từ giờ tôi không thể nào xoá bỏ hình ảnh Chi trong đầu được, và vì mối quan hệ thân thiết với Đức Duy, tôi sẽ còn gặp Chi nhiều lần về sau nữa.
Cuối tuần, chị Hương lại rủ tôi lên quán quen giải khuây. Chị My thì bị mệt nên không muốn đi. Chị Hương đèo tôi tới quán rồi hai đứa nhanh chóng kiếm được một góc để ngồi và gọi đồ. Quán bar hôm nay không đông lắm và có nhiều khách nữ hơn. Có cả mấy cô gái làng chơi « hoạt động chìm » ngồi vắt vẻo trên ghế, mắt hau háu nhìn mấy anh Tây đang uống rượu ở 1 bàn toàn khách nam. Chị Hương có vẻ quen vài người ở bàn đó, lại gần và chào hỏi vui vẻ. Còn lại tôi ngồi một mình với hai ly “nước hoa quả” vừa gọi. Ở đây muốn gọi rượu mạnh phải xuất trình chứng minh thư để xác nhận khách đủ 18 tuổi, còn đứa con nít như tôi họ sẽ bán loại rượu nhẹ pha lẫn gì đó và gọi bằng cái tên “nước hoa quả” để tránh rắc rối với mấy anh áo xanh. Tôi ngồi nhấm nháp ly “nước hoa quả” vị mới và thấy cũng không tồi. Lát sau, tôi thấy chị Hương chỉ trỏ gì đó về phía tôi, mấy anh Tây theo hướng chỉ tay của chị mà nhìn theo và nói gì đó. Chị Hương liền vẫy tôi đến nơi họ ngồi.
Tới nơi, tôi giật mình khi thấy ông Johnson cũng ngồi trong đám thanh niên đó. Tôi khá ngạc nhiên khi người như ông ta lại đến chơi ở những chỗ rẻ tiền như thế này. Johnson cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi. Ông ta cười:
– Ồ, chào Chi! Không ngờ lại gặp cô ở đây.
– Tôi cũng ngạc nhiên lắm khi gặp ông. Ông cũng tới quán bar như thế này sao?
– Tôi ghé thăm mọi ngóc ngách của thành phố này mà. Hôm nay là nhân viên của tôi rủ tới đây.
Đôi mắt nâu của Johnson nhìn tôi không chớp, miệng nở một nụ cười thân thiện khiến tôi không khỏi bối rối. Chị Hương hỏi tại sao tôi biết ông Johnson, tôi trả lời ông ta là bạn của ba tôi. Rồi chị bảo tôi ngồi xuống cùng nói chuyện với mọi người.
Qua những câu chuyện, tôi biết được đám thanh niên này đều là nhân viên dưới quyền ông Johnson, hôm nay rủ sếp tới quán nước xoàng này đổi gió. Chị Hương có vẻ rất ngưỡng mộ ông Johnson, có lẽ ông ta thực sự là người có tiếng trong ngành xây dựng. Nếu vậy thì ba tôi hợp tác với ông ta sẽ có lợi biết chừng nào.
Giữa những tiếng cười đùa, tôi cứ nghĩ lan man mấy chuyện liên quan đến ba và ông Johnson. Rồi một lúc ngẩng lên nhìn ông ta, tôi phát hiện ông ta đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như dừng ở trước ngực tôi. Nhận ra sự chú ý của tôi, Johnson đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nhếch mép cười. Tôi không biết phải làm thế nào, bèn ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác giả như không biết. Ông ta cất tiếng hỏi tôi:
– Cô bao nhiêu tuổi, Chi?
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Johnson im lặng chờ đợi câu trả lời.
– Tôi… – Tôi ấp úng – …hai tuần nữa là tôi tròn 16 tuổi.
Ánh mắt Johnson đột nhiên ánh lên kì lạ. Ông ta trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Nếu con gái tôi còn sống, bây giờ con bé cũng sẽ bằng tuổi cô.
Có chút u buồn thoáng qua trong lòng tôi. Không ngờ ông ta có con gái nhưng cô ấy đã qua đời. Tôi lựa lời nói với Johnson:
– Tôi rất tiếc. Chắc là ông yêu quý cô ấy lắm.
Johnson thở dài:
– Con bé mất năm 10 tuổi vì bệnh bạch cầu. Sau đó tôi không có thêm người con nào nữa.
Tôi không biết nói gì nữa. Johnson nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nói:
– Ba cô rất yêu thương cô. Cũng phải thôi, tôi thấy ghen tị với ông ấy vì có đứa con gái xinh đẹp như cô.
Ngụm “nước hoa quả” trong miệng tôi bỗng trở nên cay nồng chua loét lạ thường. Tôi cố gắng không để những lời ông ta nói vào đầu, nhưng không hiểu sao vẫn thấy tim đập mạnh. Hình như tôi đã cố tình hiểu lầm ý trong lời nói của ông Johnson thì phải.
Chị Hương lúc này mới để ý tới tôi, hỏi:
– Sao đấy Chi, trông mặt như khó ở thế kia?
– À không, em có sao đâu…
– Đúng rồi, anh Nick bảo đồ uống mới ngon lắm, mày uống thấy thế nào? Chị còn chưa thử.
– Cũng được chị ạ, nhưng em uống không quen nên không thích mấy.
Chị Hương uống thử ly nước, rồi quanh sang bình phẩm với mấy anh bạn. Tôi chỉ ước chị đừng bỏ quên đứa em gái đang khó xử với người đàn ông bên cạnh này.