English EN Vietnamese VI

Trái cấm

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

Tôi nhìn vị khách ngoại quốc kia, cất tiếng chào « Hello », ông ta mỉm cười và gật đầu với tôi, rồi nói :

– Hello, Phương Chi. It’s good to meet you !

Cách ông ta phát âm tên của tôi nghe thật ngộ. Tôi mỉm cười nói với ông ta bằng tiếng Anh:

– Ông cứ gọi Chi là được rồi, như vậy sẽ dễ phát âm hơn.

Johnson cười, nói:

– Ồ, vậy hân hạnh được gọi tên cô, Chi.

Ba tôi nói:

– Ông cứ tự nhiên, không cần giữ lễ với con bé đâu. Nó còn ít tuổi mà.

Johnson nhìn tôi chăm chú, ông ta nói:

– Dù sao tôi vẫn nên coi Chi như một quý cô. Vả lại, ông xem, cô ấy đâu còn là một đứa trẻ nữa.

– Ôi, ông chưa có con gái nên chưa hiểu được đâu, ông Johnson ạ. – Ba tôi cười lớn. – Mà sao hôm nay con lại về giờ này hả Chi?

Nụ cười sáng lóa trên gương mặt ông Johnson khiến tôi có chút ngơ ngẩn, nhất thời quên mất ba đang nói gì với mình. Đến khi ba tôi gọi lại “Ba đang hỏi con đấy Chi”, tôi mới sực tỉnh và vội vàng trả lời ba:

– A, con hơi nhức đầu nên cô giáo cho về nghỉ ngơi. Xin lỗi ba, con hơi mất tập trung.

Trên mặt ba tôi thoáng hiện nét lo lắng, ông nói:

– Con có mệt lắm không? Thôi lên phòng nằm nghỉ đi, để tối ba kêu chị Vân nấu cháo cho con nhé.

– Vâng, con xin phép lên phòng ạ.

Ông Johnson chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của ba và tôi mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng khi thấy tôi xoay người bước đi thì có vẻ ngạc nhiên lắm. Ba tôi giải thích:

– Con bé bị đau đầu, nó lên phòng nằm nghỉ rồi. Chúng ta bàn tiếp chuyện lúc nãy nhé, tôi thấy…

Tiếng hai người nhỏ dần tới khi tôi đóng cửa phòng mình thì không nghe thấy gì nữa. Tôi quăng cặp lên bàn rồi nằm vật ra giường, chẳng buồn thay bộ đồng phục dày hơn cả vải bố. Mặc dù khá mệt mỏi nhưng tôi không buồn ngủ, mà chẳng biết tại sao trong đầu cứ hiện lên mãi hình ảnh ông Johnson tươi cười lúc nãy. Đôi mắt ông ta màu nâu nhạt, lúc nhìn về phía tôi thì sáng lấp lánh như mắt sư tử rình mồi trong bóng đêm. Sống mũi cao và thẳng tắp, bên dưới là nụ cười đã khiến tôi tạm thời vứt não ở xó nào đó. Quai hàm vuông vắn lộ rõ vẻ cương nghị và rắn rỏi, có lẽ ông ta cũng là một tay buôn đáng gờm trong thương giới. Cũng phải thôi, ông ta khoảng 40-50 tuổi gì đó, lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm chẳng nhớ được nữa, kinh nghiệm và thủ đoạn chắc cũng tương đương với ba tôi. Khả năng hai người đã làm ăn với nhau lâu năm rồi mới đủ thân thiết và tin tưởng để ba tôi dẫn về thăm nhà như vậy.

Đàn ông ngoại quốc, tôi đã tiếp xúc nhiều lần rồi, nhưng ông Johnson có vẻ gì đó khác biệt lắm. Ông ta không giống những gã trai Tây chơi bời trong quán bar mà các chị tôi hay gặp, dù tôi mơ hồ không biết rõ là khác như thế nào. Tôi chỉ biết ở Johnson có một sức thu hút kì lạ, chẳng trách ba tôi lại quý ông ta.

Một lúc sau tôi nghe tiếng gõ cửa. Ở bên ngoài, ba tôi gọi:

– Chi ơi, con ngủ chưa?

Tôi đáp :

– Chưa ạ, ba đợi con mở cửa cho.

Tôi bò dậy mở cửa. Ba tôi nói :

– Con thấy đỡ hơn chưa ? Tối nay ba mời ông Johnson ăn cơm nhà mình, nếu mà con khỏe thì ngồi ăn cơm cùng nhé ?

– Vâng, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là đỡ thôi. Con sẽ ăn cơm cùng ba và ông Johnson.

– Chi của ba ngoan lắm. Ba vẫn kêu chị Vân nấu cháo đấy, để nhỡ đêm con đói thì ăn ít cháo cho đỡ mệt nhé. Thôi con ngủ đi cho khỏe.

– Vâng ạ.

Tôi quay lại giường nằm. Thực ra tôi không ốm tới mức như vậy, chỉ là viện cớ ốm để đối phó với “thái hậu nương nương” thôi. Vả lại thời tiết nóng nực khiến tôi có chút khó chịu trong người, dù sao nằm ở nhà mát mẻ vẫn hơn là ngồi hành xác ở trường.

Mà ba vừa nói ông Johnson sẽ ăn tối ở nhà tôi. Ban nãy họ đang bàn công việc, tôi không tiện ở lại đó. Vậy là tối nay tôi sẽ được nói chuyện cùng ông Johnson. Không biết ông ta là người như thế nào nhỉ? Ba tôi có nói ông ta chưa có con. Nhưng không biết ông ta đã có vợ chưa? Người đẹp trai như vậy, ai cưới được thì hẳn là có diễm phúc lắm.

Tôi ở trong phòng đến 8 giờ tối. Chị Vân lên phòng gọi tôi xuống ăn cơm, ba và khách đang đợi sẵn. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng mình nên mặc bộ đồ nào đẹp một chút, cho phù hợp với bữa ăn tối cùng vị khách kia. Thế là tôi chọn một chiếc váy đầm màu xanh nhạt nền nã, dưới gấu xếp ly nhẹ xòe ra duyên dáng. Tôi chải lại tóc, và nghĩ ngợi một lúc, tôi thoa thêm chút son, chỉ một chút thôi.

Ba tôi và Johnson đang nói chuyện phiếm bên bàn ăn. Tôi bước đến và ngồi vào chỗ của mình. Ông Johnson đang tiếp chuyện ba tôi, thấy tôi đến bèn hỏi:

– Chi, cô thấy khỏe hơn chưa?

Tôi đáp:

– Cảm ơn ông, tôi thấy ổn rồi.

Hôm nay chị Vân làm salad, tôm sốt chanh leo, bít tết bò ăn với bánh mì nướng bơ tỏi. Ba lấy chai rượu quý, mời ông Johnson dùng bữa, rồi bảo tôi:

– Có cả cơm và rau cải luộc, nếu con muốn ăn thì chốc nữa bảo cái Vân lấy cho nhé.

Ba biết tôi không quen ăn tối kiểu mời khách này nên dặn chị Vân nấu cả cơm và rau luộc. Tôi yêu ba quá đi mất thôi! Nhưng dù sao đang lúc có khách, tôi không thể ăn một mình một kiểu được, nên đành ngồi chấm mút món tôm chua chua ngọt ngọt. Ông Johnson ăn uống ngon lành, luôn miệng khen đầu bếp xuất sắc khiến tôi cũng tự hào thay cho chị Vân. Bất chợt, ông ta quay sang hỏi tôi:

– Cô không ăn gì nữa sao, cô Chi? Cô nên ăn nhiều hơn để đảm bảo sức khỏe.

3/5 - (4 bình chọn)
Khi bạn không vào được Mobiblog, hãy truy cập Mobiblog.fans để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích