English EN Vietnamese VI

Trái cấm

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

Robert thấy thế thì bật cười. Cũng may ông ta không quá chú ý tới điều đó. Tôi còn cự nự với ba mấy câu nữa, rồi Robert nói:

– Cô bướng bỉnh lắm, ba cô toàn phải chịu thua cô thôi. Chúng ta mà ở cùng nhà thì tôi biết làm sao với cô nhỉ?

Những câu nói kiểu như vậy của Robert rất vô tình lại hay làm tôi liên tưởng tới những chuyện khác. Hai má tôi dần nóng lên, may mà ba tôi khi ấy hỏi sang chuyện giờ giấc nên Robert không chú ý tới vẻ mặt của tôi nữa. Rồi Robert chầm chậm đỡ tôi ngồi xuống ghế, cánh tay Robert đặt trên vai tôi thật ấm áp, lại vì muốn giữ tôi ngồi thẳng nên kéo tôi sát vào người Robert khiến tôi có chút bối rối. Tôi tìm cách để Robert không phải quan tâm tới tôi thế này nữa:

– Cảm ơn ông đã quan tâm, chỉ là ốm vặt thôi. Tôi đã nhận lời mời của ông nên không muốn thất hẹn.

Rồi tôi cố gắng ngồi thẳng, tỏ ra mình rất khỏe mạnh. Robert mỉm cười dịu dàng:

– Vậy thì tốt rồi, tôi cũng chỉ muốn cô có một chuyến đi vui vẻ thôi. Cô em họ của tôi thậm chí đã tới Phú Quốc từ hai hôm trước, con bé không chờ nổi đến ngày hôm nay nên đã tự bay đến đó rồi.

Ba tôi nói:

– Cô Megan ở đó vui vẻ chứ?

– Con bé rất thích bãi biển. Nó gọi điện giục tôi mau đến Phú Quốc cùng hai người, vì chỉ có một mình con bé thấy hơi buồn.

Rồi Robert nhìn tôi:

– Megan hơn cô 5 tuổi, nhưng tính tình nó cũng trẻ con lắm. Tôi đoán khi gặp nó, cô sẽ nhanh chóng quen với nó thôi.

Tôi mỉm cười:

– Tôi rất mong được gặp cô ấy.

Chuyến bay dài hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Ở trên máy bay, tôi không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là lúc cất cánh và hạ cánh thì hơi nhức đầu một chút. Ba tôi thì liên tục hỏi tôi có thấy mệt không, tôi thì thấy trả lời những câu hỏi lặp đi lặp lại của ba còn mệt hơn cả lúc bị ốm.

Xuống sân bay, Robert gọi điện cho Megan thông báo rằng chúng tôi đã đến. Lát sau, một cô gái trẻ ngoại quốc gọi tên Robert từ đằng xa. Tôi biết đó là Megan vì cô ấy nó nét hao hao giống Robert, ngoại trừ mái tóc màu nâu nhạt không giống màu đen mượt của Robert. Megan rất cao, dáng hơi tròn trịa và khuôn mặt cực kì đáng yêu. Cũng phải thôi, cô ấy giống Robert, mà Robert thì cũng rất đẹp trai! Chúng tôi đi về phía cô ấy. Megan tươi cười chào hỏi ba tôi, rồi quay sang ôm chầm lấy tôi, hôn phớt lên mỗi bên má một cái, nói với tôi:

– Rất vui được gặp cô Phương Chi, Robert có kể cho tôi nghe về cô. Tôi mong được gặp cô lắm!

– Tôi cũng vậy! Tôi chờ mãi mới đến ngày bay vào Phú Quốc để gặp cô, Megan. – Tôi cười.

– Robert đặt vé muộn làm tôi ở đây một mình chẳng có ai chơi cùng, tôi cũng chờ cô mãi!

– Anh phải xếp lịch cho hợp lý với lịch học của Chi. – Robert chen vào.

– Thôi đi, anh có bao giờ chu đáo vậy đâu! – Megan bĩu môi – Em đoán bạn gái anh giữ chặt lấy anh ở nhà, không cho anh đi thì có!

Nghe thấy hai chữ “bạn gái”, lòng tôi đột nhiên có cảm giác hẫng hụt, dù tôi biết đó là chuyện đương nhiên với người đàn ông như Robert. Tôi nặn ra một nụ cười, nói với Megan:

– Ông Johnson rất chu đáo với chúng tôi!

– Phải, ông ấy chu đáo lắm. – Ba tôi cười lớn. – Cô Megan thấy Phú Quốc thế nào?

– Ôi, tôi phát mê hòn đảo này. Phải nói rằng phong cảnh ở đây rất đẹp, đồ ăn thì ngon tuyệt vời và mọi người ở đây rất thân thiện với tôi. Tôi muốn sống ở đây cả đời ấy chứ!

Robert nói:

– Em gọi taxi chưa hay để anh gọi?

– Em gọi rồi, xe đang chờ ngoài kia. Ta mau đi thôi.

– Cô thấy ổn không, Chi? Hay là tôi vẫn dìu cô nhé? – Robert đưa tay ra định đỡ lấy vai tôi. Tôi vội xua tay:

– Cảm ơn ông. Tôi tự đi được mà!

Ba tôi nói:

– Ông đừng quan tâm đến Chi quá, đến lúc con bé nhõng nhẽo thì mệt với nó lắm.

Robert cười:

– Có sao đâu, tôi quen với mấy trò nhõng nhẽo của con gái rồi, Megan thường ngày cũng thế. Vả lại, được cô Chi nhõng nhẽo tôi cũng lấy làm hân hạnh!

Megan lườm Robert:

– Anh giỏi lắm, dám trêu chọc cả em lẫn cô ấy!

Bọn họ cười đùa với nhau vui vẻ, chỉ có tôi là đỏ mặt từ đầu đến cuối.

Căn biệt thự nghỉ dưỡng không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Có một phòng khách liền với phòng ăn, hai phòng ngủ có giường đôi và một phòng có hai giường đơn. Megan đến đây trước đã chọn luôn phòng giường đôi. Ba tôi và Robert nhất trí nhường cho tôi phòng giường đôi còn lại, dù đối với tôi căn phòng đó hơi rộng. Căn phòng hướng ra biển bài trí rất trang nhã, một chiếc giường lớn màu kem ở giữa phòng, đối diện là tivi treo trên tường, một bộ bàn ghế xinh xinh bày bên cạnh, cộng thêm một vài đồ dùng khác. Robert giúp tôi mang va li vào phòng, rồi nói:

– Cô thấy sao ? Có thích không ?

– Rất đẹp, tôi rất thích. Có điều phòng hơi rộng mà chỉ có mình tôi.

– Nếu muốn thì đêm cô có thể sang phòng Megan ngủ cùng, đồ đạc cứ để đây cũng được.

– Thôi không sao, tôi không muốn làm phiền chị ấy. Ông và ba tôi ở chung một phòng có bất tiện không ?

– Không vấn đề gì. Ở chung phòng, tôi và ba cô có thể xem thể thao và bàn luận thoải mái hơn, không sợ làm phiền tới các cô. Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi người xếp đồ đạc giúp cô.

– Cảm ơn ông.

Megan đã thay đồ bơi từ bao giờ, cô ấy chạy sang phòng tôi rủ đi bơi luôn. Tôi nói mình hơi mệt, phải chờ khoẻ hẳn mới đi được, khiến Megan ỉu xìu. Robert nói:

– Để Chi nghỉ ngơi đã, anh với ông Duy ra biển cùng em là được chứ gì.

3/5 - (4 bình chọn)
Khi bạn không vào được Mobiblog, hãy truy cập Mobiblog.fans để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích