Trái cấm
– Sao thế Chi? Mệt hả em?
Tôi cố bật ra được mấy chữ:
– Vâng… em đau đầu quá…
Là do tôi sơ ý không đóng cửa sổ đêm hôm qua, chắc là bị trúng gió. Trời ạ, tại sao lại như vậy, tại sao lại là hôm nay chứ? Thấy tôi ốm thế này ba sẽ bắt tôi ở nhà mất. Tôi bèn nói với chị Vân:
– Chị đánh gió cho em được không? Chắc em bị trúng gió rồi.
– Ừ, em đi lên giường nằm đi, để chị đi lấy rượu gừng.
Tôi thấy trong dạ dày rất khó chịu, giống như có cái gì đầy lên chỉ chực trào ra. Cố gắng dằn cơn nôn nao xuống, tôi đi lên phòng. Nhưng càng bước, đầu tôi càng nhói đau như có búa tạ đập từng hồi trong đầu tôi, dạ dày càng sôi cuộn lên. Sắp về đến giường mà tôi không chịu được nữa, vào thẳng nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Chị Vân chạy lên lấy cho tôi 1 cốc nước và khăn sạch, rồi đỡ tôi vào giường. Nằm trên giường cho chị Vân đánh gió, tôi chỉ thầm cầu khẩn cho mình sớm trở lại bình thường để khi ba về, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ba sẽ giúp tôi mang va li xuống xe rồi hai ba con sẽ tới thẳng sân bay, nơi Robert đang đợi. Từng nhát cạo gió của chị Vân kéo trên lưng tôi mát lạnh làm tôi dễ chịu hơn một chút, nhưng đầu thì vẫn đau nhức. Chị Vân nói:
– Chị đi mua cháo cho em nhé?
– Vâng… – Tôi lí nhí.
– Đợi chị một lát.
Không lâu sau, chị Vân quay trở lại cùng bát cháo nghi ngút khói. Ngửi thấy mùi cháo ngầy ngậy, đầu óc tôi váng vất, ruột gan lại biểu tình rầm rộ. Tôi chống tay ngồi dậy, lảo đảo đi vào nhà tắm oẹ khan. Lần này thì chẳng nôn được gì cả. Thế này không ổn rồi, tôi sẽ phải huỷ chuyến đi và ở nhà dưỡng bệnh mất thôi.
Chị Vân bảo:
– Em ốm rồi, làm sao đi biển được nữa!
Tôi nói:
– Em phải đi cùng ba.
– Vậy thì cố gắng ăn hết bát cháo này đi, rồi chị lấy cho viên thuốc mà uống thì mới khỏi được.
Tôi ngồi xuống ghế, ngán ngẩm cầm lấy cái thìa ngoáy ngoáy bát cháo. Hoá ra bên dưới có hành và tía tô, mùi rau thơm dậy lên làm tôi bớt sợ mùi cháo. Nghĩ đến hình ảnh Robert ở bãi biển, tôi có động lực ăn từng thìa một, được hai phần ba bát cháo thì không thể ăn tiếp nữa. Chị Vân mang thuốc vào cho tôi, nói:
– Thôi ăn thế cũng được, em uống viên này đi là nhanh khỏi.
Viên thuốc trong mắt tôi lúc này giống như thuốc tiên vậy. Hi vọng nó sẽ sớm đuổi những cơn đau nhức trong người tôi đi, để tôi có thể gặp Robert.
Tôi nằm nghỉ trên giường đến trưa thì ba tôi đẩy cửa đi vào.
– Chi của ba sao rồi con? Có mệt lắm không con? Tự nhiên lại ốm thế này, làm sao đi chơi được nữa…
– Con sắp khỏi rồi, con vẫn đi được mà! – Tôi phụng phịu.
– Ngoan, con ở nhà cho khỏi bệnh rồi ba cho con đi dịp khác. Chứ trông con thế này thì đi làm sao được. Cái Vân bảo sáng nay con nôn mấy lần liền, ba sợ lên máy bay con không chịu được đâu.
– Con chỉ nôn một lần thôi mà, sau đấy con ăn được cháo rồi, giờ chỉ hơi đau đầu thôi. Con cũng đâu có bị say máy bay!
– Con muốn đi Phú Quốc đến thế cơ à? Đâu phải con chưa được đến đó…
– Nhưng đây là R… ông Johnson mời, con đã nói đi rồi lại bỏ thì không hay cho lắm.
– Thôi được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi đã, đến chiều mà con khoẻ lên thì ba sẽ cho con đi. – Ba tôi thở dài.
Trên mặt tôi nở một nụ cười nịnh nọt, tôi biết ba cưng chiều con gái lắm mà!
Đầu giờ chiều, tôi không còn đau đầu dữ dội nữa nhưng vẫn hơi mỏi mệt. Chị Vân lại bê lên một bát cháo nữa, bắt tôi phải ăn hết rồi uống thêm một viên thuốc. Ăn xong, tôi nằm trên giường nhờ chị xếp giúp mấy thứ tôi cần vào vali, cũng may tối hôm qua tôi đã xếp gần xong rồi, nếu không bây giờ chị Vân xoay xở sao kịp. Sắp đến giờ hẹn với Robert mà ba tôi vẫn chưa gọi tôi xuống, liệu có phải ba đã lén đi mất rồi không? Chị Vân cười vào mũi tôi, nói ba tôi vẫn đang ngồi ở dưới phòng khách. Mãi sau, ba mới lên phòng tôi, hỏi:
– Sao rồi con?
– Con sắp khỏi rồi mà. Ba nhìn xem người con đầy mồ hôi đây này. – Tôi làm ra vẻ tươi tỉnh.
– Ba vẫn lo con không chịu được lúc đi máy bay ấy.
– Ba không cần lo nữa đâu. Chị Vân cũng xếp xong đồ cho con rồi, ba định bắt chị ấy bỏ hết ra khỏi va li nữa sao?
– Ừ, thế thì ba mang va li xuống xe, con chuẩn bị thay đồ rồi xuống mau nhé, muộn giờ rồi đấy.
– Vâng, con xuống ngay đây.
Đến sân bay, ba tôi gọi điện cho Robert. Lát sau, tôi thấy Robert đang tiến lại về phía chúng tôi. Bao nhiêu công chăm sóc da, sắm đồ, làm tóc của tôi giờ trở thành công cốc. Tôi xuất hiện trước mặt Robert trong bộ dạng không thể thê thảm hơn. Không biết ông ta có để ý mái tóc đen mới được uốn thành gợn sóng và nhuộm màu hạt dẻ của tôi không nhỉ?
Robert đã đến chỗ chúng tôi. Tôi hơi bất ngờ khi ông ta choàng tay ra sau vai tôi và đỡ lấy. Đàn ông phương Tây thật biết cách quan tâm nữ giới, có điều những gì họ làm thật tự nhiên quá khiến người ta rối loạn trong lòng. Tim tôi bỗng dưng đập hơi nhanh, hương bạc hà dịu mát của Robert khiến đầu tôi nhẹ nhàng hẳn, nhưng hít thở lại không được tự nhiên cho lắm. Đôi tay ông ta thật chắc khoẻ, nếu được siết chặt trong vòng tay ấy cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Đang nghĩ lan man, bỗng tôi nghe thấy tiếng nói của ba:
– … sáng nay lại còn nôn mửa hai lần nữa.
Ba ơi, sao ba chẳng giữ hình ảnh cho con gái ba gì cả, thật là mất thể diện. Tôi làu bàu:
– Ba à! Ba đâu cần phải nói chuyện đó.