Trái cấm
Giờ nghỉ giải lao, Mai Linh rủ tôi xuống căng tin. Hai đứa mua 2 cốc kem rồi tìm chỗ ngồi. Nó hỏi tôi:
– Hồi này mày có chuyện gì không? Sao tao thấy mày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong giờ toàn bị cô chửi.
Tôi đắn đo xem có nên kể cho nó về Robert không. Nó nói:
– Đúng là mày có chuyện gì rồi! Sao không thấy kể cho tao?
– Thì… cũng không có gì đâu, tốt nhất mày không nên biết.
Mai Linh cau mày lại:
– Có gì cứ kể cho tao xem nào, tao với mày chơi thân bao lâu nay rồi mà mày nói như thế…
– À thì…
Rồi tôi cũng kể cho nó nghe về Robert, dĩ nhiên là có lược bớt vài chi tiết không được hay ho cho lắm.
Mai Linh nói:
– Tưởng gì, hoá ra là chế thích anh nào đấy rồi, có thể mà cũng giấu tôi. Thế anh kia sinh năm bao nhiêu?
Tôi lẩm nhẩm tính năm sinh của Robert, rồi thấy phức tạp quá tôi nói luôn:
– Ông ấy năm nay 43 tuổi.
– HẢ? MÀY BỊ ĐIÊN RỒI À CHI?
Nó kêu lên to tướng khiến mấy đứa ngồi bàn bên quay sang nhìn chúng tôi. Tôi nói: “Khẽ chứ!”, nó mới hạ thấp giọng:
– Chi ơi, mày bị điên thật rồi! Trong đầu mày có não không? Sao lại như thế hả mày?
– Tao biết mày sẽ phản ứng như thế nên mới không muốn nói cho mày.
– Trời ơi, mày nghĩ gì mà lại để ý một ông già 43 tuổi cơ chứ! Lại còn là bạn của ba mày nữa. Ngưng ảo tưởng đi mày ơi!
– Chỉ là tao thích ông ấy thôi mà, có ảnh hưởng gì đến ai đâu?
– Nhưng mày nhìn xem việc học hành của mày tự nhiên sa sút như vậy, chứng tỏ chuyện này không ổn tí nào.
– Chỉ tạm thời trong lúc này thôi, mày không cần lo quá đâu.
– Ôi, chế Chi của tôi… không ngờ… Gu của mày dị quá Chi ơi…
– À tao kể cho cái này hay lắm. Tuần sau ba cho tao đi Phú Quốc đó.
– Thích vậy? Nhưng tuần sau sinh nhật mày mà.
– Ừ, ba tao tổ chức sinh nhật cho tao ở đó. – Tôi bịa ra như vậy. – Ba tao nói sẽ có quà đặc biệt mừng sinh nhật tao.
– Ba mày hay quá vậy! Thế là tao không được dự sinh nhật của mày rồi. – Mai Linh dẩu môi ra.
– Yên tâm đi, tao sẽ mua thật nhiều quà Phú Quốc cho mày. Chi sẽ không bao giờ quên Linh đâu ạ!
– Ừ, bổn cung biết rồi, nha đầu ngươi không cần trình bày nữa, liệu mà mua nhiều quà cho bổn cung.
– Con nô tì này hôm nay lại đòi lên làm nương nương sao? Ngươi muốn chết không hả…
…
Ở ngôi trường này, nếu không có Mai Linh bầu bạn thì cuộc đời tôi sẽ tẻ nhạt đến mức nào!
CHƯƠNG V
– Robert –
Tôi cầm tấm vé máy bay của Chi, trong lòng có chút rạo rực. Khi hỏi ông Đức Duy về thông tin cá nhân của hai cha con để đặt vé máy bay, tôi được biết ngày sinh của Chi là 12 tháng 3. Chuyến đi phải thật vừa vặn với ngày sinh nhật của Chi. Tôi muốn nhân dịp này tặng Chi một món quà gì đó thật quý giá để lấy lòng cô bé.
Tôi nhìn đồng hồ. Ông Duy hẹn sẽ đến sân bay lúc 3 giờ nhưng bây giờ đã 4 giờ kém mà chưa thấy hai cha con họ. Tôi gọi điện cho Đức Duy nhưng không thấy nghe máy. Không biết họ có gặp vấn đề gì không nhỉ? Hi vọng chỉ là tắc đường. Cũng may chuyến bay của chúng tôi đang tạm hoãn nên tôi có thời gian chờ họ.
15 phút sau, Đức Duy gọi lại cho tôi. Tôi vội nghe máy:
– Tôi đang đợi ông ở sân bay đây. Ông và Chi có gặp vấn đề gì không?
– Rất xin lỗi vì đã để ông đợi lâu. Con bé Phương Chi đột nhiên không khoẻ khiến tôi không dám đưa nó ra khỏi nhà. Tôi đã định đi một mình nhưng con bé đòi đi bằng được. Mãi đến khi con bé khá hơn, chúng tôi mới lên xe đi đến đây. Tôi đang ở sân bay rồi, ông đợi tôi một lát nhé.
– Được rồi, ông và Chi cứ bình tĩnh, không cần phải vội đâu. Đừng để Chi bị căng thẳng.
Chưa đầy 5 phút sau, tôi thấy bóng hai người đang chầm chậm tiến vào phòng chờ. Ông Duy vừa kéo va li, vừa phải dìu Chi đi từng bước. Bộ dạng cô bé trông thật thảm hại. Tôi vội chạy về phía họ, đỡ lấy vai Chi.
– Chào ông, Đức Duy. Cô Chi bị sao thế này? Để tôi giúp ông dìu cô ấy.
Đức Duy thở hổn hển:
– May nhờ có ông tới giúp tôi. Sáng nay con bé bị cảm lạnh, nó kêu đau đầu, lại còn nôn mửa hai lần nữa…
– Ba à! – Chi cắt ngang, giọng cô bé nghèn nghẹn. – Ba đâu cần phải nói chuyện đó.
Tôi nói với Chi:
– Không sao, tôi cũng không để ý đâu. Nếu cô ốm như vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi, tôi có thể mời cô đi lần khác.
Ông Duy càu nhàu:
– Tôi nói nó ở nhà nhưng nó nhất quyết đòi đi. Tôi chẳng ngăn được con bé.
– Con khoẻ hơn rồi mà ba. – Chi nhăn mặt. – Con chỉ hơi nhức đầu nữa thôi, uống vài viên thuốc là khỏi.
Tôi mỉm cười với cô bé:
– Cô bướng bỉnh lắm, ba cô toàn phải chịu thua cô thôi. Chúng ta mà ở cùng nhà thì tôi biết làm sao với cô nhỉ?
Sắc mặt của Chi bỗng dưng hồng hào hẳn lên. Tôi biết là do lời trêu chọc của tôi khiến Chi xấu hổ nên bật cười, lại càng khiến cô bé bối rối im bặt. Ông Đức Duy hỏi:
– Máy bay bị hoãn bao lâu vậy?
– Hoãn 2 tiếng. Ta cứ ngồi xuống đây để Chi đỡ mệt rồi tính sau.
Ngồi xuống ghế, Chi nói với tôi:
– Cảm ơn ông đã quan tâm, chỉ là ốm vặt thôi. Tôi đã nhận lời mời của ông nên không muốn thất hẹn.
Cô bé này, mệt mỏi như vậy mà vẫn giữ lời với tôi, thật khiến tôi không khỏi cảm kích.
– Phương Chi –
Sáng nay chuông báo thức của tôi reo lúc 8h, nhưng tôi không thể nào mở mắt ra được. Trên trán tôi như có quả tạ nặng hàng nghìn cân đang đè lên, tưởng chừng như muốn đè vỡ đầu tôi ra. Cố gắng lắm tôi mới tìm được điện thoại để tắt chuông báo thức, rồi dùng hết sức lực để bò ra khỏi giường và đi xuống nhà dưới. Chị Vân trông thấy tôi, hốt hoảng: