Hai Nàng Lọ Lem
Hai Nàng Lọ lem…
(Một câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn của cuộc sống!!!)
T/g: Water lilly.
Chap 1: Biến cố.
Trên chiếc xe Mercedes bóng loáng, tiếng cười nói vui vẻ ngập tràn hạnh phúc của gia đình họ Vương. Ông Vương Đình Gia, Chủ Tịch tập đoàn thời trang lớn mạnh nhất cả nước, đang có chuyến du lịch cùng vợ Bà Hà La và hai cô con gái song sinh hai tuổi,(t/g nói qua chút về 2 nhóc song sinh nhé tuy là song sinh nhưng mổi cô bé mang mổi vẻ khác nhau nhé), chiếc ôtô vẫn lăn bánh đều đều hòa cùng tiếng cười nói của gia đình 4 người họ. Bỗng từ đằng sau 4 chiếc xe con màu đen đang bám sát …Đoàng.. tiếng nổ vang lên làm 4 người trên xe hoảng loạn, tiếng hét tiếng khóc của 2 bé gái chúng co rúm người lại, bà Vương quay ra ôm lấy 2 đưa con che chở và trấn an tinh thần.Ông Vương rít lên qua kẽ răng, lũ khốn kiếp này bắt mùi giỏi thật, Ông quay sang nhìn vợ,Bà Vương nhìn ông ánh mắt đầy lo lắng,mình à, chúng ta thất quá sơ í mất cảnh giác, chúng ta không mang theo súng phải làm thế nào đây?, nghe vợ mình nói xong đôi đồng tử của ông như rực lửa ông cố điều khiển xe một cách nhanh nhất là khéo léo nhất , đằng sau lũ người kia vẫn bám sát và rồi 2,3.. tiếng súng nổ liên tục trúng vào bánh sau chiếc xe của nhà họ Vương chiếc xe chao đảo ông Vương mất tay lái ,cộng thêm đây là đoạn đương nguy hiểm vì vậy Rầm mmm… chiếc xe chở 4 thành viên trong gia đình họ lao xuống vực.
Trên các kênh truyền hình các phóng viên đang đua nhau thu nhận tin tức về vụ tai nạn của gia đình nhà họ Vương, 4 người họ được đưa vào phong cấp cứu nhưng vìchấn thương quá nặng và mất máu quá nhiều nên họ đã mất, những tin tức liên tục được cập nhật và nhanh chóng lan tỏa, ở đâu đó có người đang nở 1 nụ cười nham hiểm trên môi.
Chap 2: Hồi sinh.
Một năm sau tại trại trẻ mồ côi của thành phố xa hoa nay có 2 cô bé không ngừng khóc và gọi bố mẹ của chúng, đó là 2 cô con gái song sinh của nhà họ Vương. Sau vụ tai nạn đó cứ ngỡ cả 4 người trong gia đình họ đều ra đi, nhưng 2 cố bé nhờ được sự che chở của bố mẹ chúng vì vậy vết thương không nặng quá mức,nằm viện bất tỉnh trong vòng 9 tháng tưởng chừng như hết hi vọng thì kỳ tích lại xuất hiện, hai cô bé nhỏ nhắn ngây thơ kia đã tỉnh dậy, sau khi bình phục chúng được đưa đên cô nhi viện và sống như bây giờ, cả ngày chúng không ăn không uống chỉ có khóc và khóc, sơ thương tình ôm chúng vào lòng dỗ danh nhưng cũng không làm chúng ngừng khóc, toan thể những người trong cô nhi viện đều rất thương cho hai chị em nó. Thời gian dần trôi qua, vết thương lòng trong chúng dần biến mất chúng đã bắt đầu thích nghi được với cuộc sống hiện tại.Cô chị Hà Anh có vẻ chững chạc hơn biết quan tâm chăm sóc cô em gái của mình tuy mới chỉ có 3 tuổi mà cố bé rất thông minh lanh lợi, biết giúp các sơ làm những công việc vặt trong cô nhi viện, ai cung trầm trồ khen ngợi và yêu quý,cô em gái Mai Anh cũng không thua kém chị mình ngoan ngoãn ,năng động ,hoạt bát và có chút bướng bỉnh khiến cô bé được các sơ hết mức cưng chiều. Đúng là không hổ danh là con gái nhà họ Vương.
Sáng hôm nay củng giống như mọi ngày thời tiết rất đẹp, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào Mái ấm cô nhi viện, Hà Anh, Mai Anh đang ăn sáng cùng mấy nhỏ anh chị em trong cô nhi, Mai Anh chợt cười lên nụ cười bí hiểm như vừa mới nảy ra ý kiến gì đó thú vị, quả thật như vậy , cô bé ghé sát thì thầm với chị mình, trong khi cô chị hà Anh đang phân vân lo lắng thi Mai Anh liên tục dục chị mình và cuối cùng Hà Anh củng phải chiều theo ý em mình, ở sân sau 2 cô nhóc đang lén lút chui qua khe cửa sắt mục rỉ lâu ngày đả được 2 chị e phát hiện từ lâu và hôm nay mới có dịp thực hiên, ra khỏi ngôi nhà cô nhi viện, 2 cô bé nhảy cẩng lên sung sướng chúng hít lấy hít để cái không khí ở ngoài đường thành phố, và ý định của cố bé Mai Anh lúc thì thầm với chị mình, là muốn dạo chơi thành phố trong 1ngày đẹp trời như thế này đó.2 cô bé thích thú với khung cảnh thành phố vì đã một thời gian dài chúng không được bước ra thế giới bên ngoài thành phố này,quá mải chơi mà 2 cô bé quên mất thời gian khi nhớ lại thì củng là lúc chập choáng tối, 2 cô bé bắt đầu tìm đường về, nhưng đi mãi đi mãi, hình như chúng ta lạc đường mất rồi Mai Anh à, tiếng Hà Anh cất lên, làm Mai Anh lo sợ ,Hà Anh vòng tay ôm chặt e gái mình, lúc này thì Mai Anh đã khóc nấc lên thành tiếng rồi, giờ này trời đã tối mịt 2 chị em không biết đã lạc vào con hẽm nào tối om chung ngồi co rúm lại trước góc đường , khóc lên nức nỡ lúc này thì Hà Anh củng khóc vì không thể bình tỉnh được nửa rồi nhỏ cũng đang rất sợ, bất giác chúng nhớ đến bố mẹ chúng, Mai anh thút thít nói trong tiếng nấc chị.. ơ ơi i.. em nhớ bố.. mẹ ….lắm, và tiếng khóc dần to..
lên, Hà ánh cũng tâm trạng không khác e mình cô cởi áo khoác mỏng của mình mang vào cho cô e và ôm e gái mình vào lòng, an ủi, nhưng chẳng được bao lâu thì cả 2 cùng khóc vang cả một vùng, thời tiết càng về đêm càng lạnh khiến 2 cô bé run lên cầm cập và tựa đầu vào nhau ngủ thiếp đi cùng tiếng nấc lúc nào không hay, trong giấc mơ chúng không ngừng gọi bố, mẹ. Tại cô nhi viện, hôm nay mọi người phát hiện thấy sự vắng mặt của 2 có bé lúc giữa trưa nên đả chia nhau đi tim ,tìm mãi, cả ngày mà không thấy chúng đâu, ở nhà Sơ đang rất lo lắng đứng ngồi không yên lo lắng cho hai chị em chúng, và đang tự trách bản thân mình sơ ý, trong lúc nhóm người đang từ bỏ ý định tìm kiếm thì họ rẻ qua con hẽm nhỏ bất chợt nhín thấy 2 bóng nhỏ co ro ngồi run rẩy trong gốc hẽm mọi người chạy lại đỡ 2 bé gái lên , cô em được ôm gọn trong vòng tay người chị ngủ ngon lành, riêng cô chị người lạnh toát run rẩy mọi người lo lắng nhanh chóng đưa 2 cô bé về cô nhi, hai cô bé được đưa vào phòng y tế của cô nhi, bác sĩ đang khám và lấy thuốc cho hai chị em, sau một hồi 2 chị e chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau Mai Anh trở mình thức dậy người nó nhức mỏi ê ẩm nhớ lại chuyện hôm qua bất giác nó đảo mắt tìm kiếm chị mình thì thấy chị gái mình đang năm dường bên cạnh và đang được chuyền thứ nước trong trong vào người cô bé hoảng hốt chạy đến bên chị mình gọi lớn và khóc òa lên, Sơ ở ngoài nghe thấy chạy ngay vào thấy vậy ôm nhỏ vào lòng, không sao đâu con, chị con chỉ hơi mệt chút xíu nên cần ngủ thêm thôi, con đừng quá lo lắng, cô bé ngưng khóc ngồi sát cầm tay chị mình, sơ lên tiếng , thôi con đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng để chị con ngủ nhé, con bé gật đâu lễ phép chào sơ và đi ra. Sơ gật đầu cười hiền nhìn hai chi em mà lòng không hết chua xót.
Đến trưa thì cô bé Hà Anh đả tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt nhìn còn yếu ớt lắm. Hai chị em ôm nhau vào lòng, Mai Anh không ngừng khóc và nức nỡ, chị ơi, em xin lỗi chị, chi tại em không nghe lời, em ham chơi, em hư quá, em xin lỗi, Hà Anh ôm em vào lòng giọng nói có chút yếu ớt vì bị lạnh quá lâu, em gái ngốc không phải lỗi của em mà, do chị, chị không che chở được cho em,chị không tốt , rồi Hà Anh ngước lên nhin Sơ khẽ nói, con xin lỗi, con sai rồi là do con không ngoan, con làm Sơ và mọi người lo lắng, con xin lỗi cô bé Mai Anh cũng xin lỗi rối rít, Sơ nhìn hai cô bé cười hiền, không sao đâu, lần sau các con muốn đi đâu thì nói với ta tiếng ta sẻ đưa các con đi, đưng tự ý đi một mình nguy hiểm lắm biết không? Hai chị em gật đầu dạ một tiếng rỏ to và cùng nhìn nhau cười, nụ cười tinh nghịch, Sơ xoa đầu hai cô bé, và vòng tay ôm chúng vào lòng.
Chap3: Chia li
Cô nhi viện đã trở lại không khí như ngày nào, cả không gian tràn đầy tiếng cười nói đùa giỡn của đám trẻ con, Bỗng từ ngoài cổng một chiếc xe hơi sang trọng đang tiến vào và dừng lại trước sân cô nhi viện, từ trên xe bước xuống hai người nhìn rất sang trọng,hình như là vợ chồng thì phải?. Sơ nhanh chóng tiến đến đón tiếp và đưa hai người lạ mặt vào phòng nói chuyện. Sau khi mời hai vị khách lạ mặt ngồi xuống yên vị trong phòng khách, người phụ nữ kia mới dè dặt lên tiếng, chào sơ, tôi là Kiều Phương đến đây cùng chồng tôi hôm nay đương đột tới đây có chuyện muốn thưa. Ngoài kia hai chị em nhà họ Vương cùng mấy đứa nhỏ khác đang giúp mọi người tưới hoa, những tiếng cười vang, hồn nhiên ,bỗng ngưng lại khi thấy 2 người lạ mặt bước ra cùng Sơ, họ chắm chú ngắm nhìn lũ nhỏ thấy 2 người họ chăm chú nhìn 2 chị em mình Mai Anh hồn nhiên quay lại cúi đầu lịch sự con chao cô, chú, và nở một nụ cười tựa nắng ấm,khiến 2 người họ không khỏi ngạc nhiên và hài lòng,cô bé tiếp có phải hôm nay cô chú đến đây chơi với chúng con không ạ? Lâu lắm rồi chúng con không có ai đến chơi cùng, con bé phụng phịu nói trông dễ thương vô cùng, khiến hai vợ chồng họ Đỗ không khỏi trầm trồ khen ngợi, Bà Đỗ tiến tới gần chỗ nhỏ xoa đầu khẻ nói giọng nói nhẹ nhàng hiền từ con tên gì? Cô bé nhanh nhảu dạ con là Mai Anh, người phụ nữ gật đầu cười hiền con bao nhiều tuổi rồi? dạ con 5 tuổi ạ cô bé đáp.Có phải con rất muốn có người chơi cùng và con rất muốn được ra vui chơi ở thành phố ngoài kia? Con bé đang phân vân vì nhớ lại lần trốn đi chơi bửa trước thì Hà Anh nãy giờ im lặng thấy cô em gái mình nói chuyện với 2 vị khách lạ mặt khá lâu nên lo lăng đến gần cúi đầu chào 2 vị khách và kéo em mình ra trước vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, nhỏ trách, Với người lạ mặt chúng ta không nên tiếp xúc quá nhiều khi chưa biết gì về họ, e quên lời chị dăn rồi hay sao?Hai vợ chồng nhà họ Đỗ đang ngạc nhiên giờ nge thấy những lời nói từ cô bé kia càng ngỡ ngàng hơn, quay..
lại nhìn Sơ, đoán được ý họ nên Sơ giải thích, thực ra 2 cô bé đó là hai chị e song