Chỉ Cần Em Mở Măt Ra Thôi
Mối tình đầu của tôi bắt đầu khi tôi còn học dưới mái trường trung học. Người yêu tôi là một cô bé nhỏ nhắn , xinh xắn và ngoan ngoãn. Em vốn được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ nên đôi lúc rất bướng bỉnh và cố chấp… Nhưng tôi yêu em, yêu tất cả những tính cách khó chiều của em … Suốt 3 năm cấp 3, ngày nào tôi cũng đưa đón em đi học… Có những hôm mưa to, chiếc áo mưa đôi cũng không đủ cho 2 đứa … Vì sợ em bị ướt rồi lại ốm, tôi cởi cả áo khoác đồng phục của mình để em quấn quanh người , em không chịu tôi dọa sẽ không đi nữa cho đến khi nào em cầm chiếc áo mới thôi. Đến trường, tôi rét run, hắt xì hơi lien tục nhưng vẫn cố làm bộ toe toét để em khỏi lo. Nhưng em biết, em ôm chầm lấy tôi mà òa khóc ngon lành… vừa khóc vừa trách tôi là đò ngốc… Em đâu có biết em còn ngốc hơn tôi nhiều…
Em là người thích sự lãng mạn, còn tôi lại quá thực tế, vì thế 2 đứa không chọn cùng khối để thi… Dù vậy thì khối D và khối A vẫn có 1 môn chung mà 2 đứa cùng rất thích_Toán.
Nhớ những buổi sáng đến sớm nhất trường, 2 đứa lại leo lên tầng 3, ngồi trên lan can và gập “ máy bay ước mơ “ . Em ước: “ 2 đứa sẽ cùng đỗ ĐH “
“ lên ĐH, ngày nào tôi cũng đón em như bây giờ ”
“ chậu xương rồng em trồng sẽ nở hoa thật đẹp”
… và còn vô vàn những điều ước tre con, ngốc xít của em nữa. Còn tôi, tôi chỉ ước duy nhất có một điều:” sau này , tôi được lấy em làm vợ “.
Tôi còn nhớ mãi tiếng cười trong veo và đôi mắt long lanh nước giấu sau vặp kính cận của em khi ấy… Thế nhưng…” chiếc máy bay ước mơ”… Điều ước duy nhất của tôi đã mãi mãi không thể trở thành hiện thực… bởi những lỗi lầm của tôi sau này.
Ra trường, tôi vào Đh hàng hải, em đỗ khoa ngoại ngữ của 1 trường ĐH cỡ vừa.
Tuy mỗi đứa một trường nhưng cứ đến cuối tuần, là chúng tôi lại được gặp nhau… Em kể cho tôi nghe bao nhiêu là chuyện ở nhà, chuyện ở lớp… cả những chuyện mấy anh chàng hay làm phiền em… Ban đầu, tôi rất hứng thú với những chuyện em kể… Nhưng 1 thời gian sau… tôi bắt đầu chán nản…
Những tin nhắn hỏi thăm, quan tâm em từ tôi dần dần ít đi… Em nói em hiểu tôi bận học nên không trách móc hay giận dỗi gì tôi cả
Em luôn nhắn tin động viên: “ anh hãy cố gắng học tốt nhé… lúc nào rảnh thì hãy nhắn tin cho em… Em tin rằng, bước qua đoạn đường khó khăn này, mình sẽ được ở bên nhau thôi “.
Càng ngày, tôi càng nhận ra mình thay đổi, có lúc tôi thờ ơ với những tin nhắn quan tâm, hỏi han của em nhưng lại trả lời tất cả tin nhắn từ 1 vài cô nàng mới quen khác… Những buổi hẹn hò cuối tuần cũng thưa dần, tôi luôn viện cớ bận việc này việc nọ nhưng thực chất đó có thể chỉ là vì ngày hôm ấy tôi bận chở 1 cô bạn cùng lớp đi mua sách.
Với tôi lúc đó, em thật tẻ nhạt và những cô nàng khác thỳ ngược lại. Tôi bắt đầu thấy khó chịu với những tin nhắn quan tâm của em, kiểu như: “Hôm nay trời lạnh lắm, anh nhớ mặc ấm nhé”, hay “ ngày hôm nay là được 1 năm…x ngày của chúng mình rồi anh nhỉ “
Tôi đã nghĩ mình sẽ nói chia tay em vào 1 ngày gần nhất mà thôi
Và rồi… vào 1 buổi chiều cuối đông, năm thứ 2… Đang trên lớp học, bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn từ em : “ Anh … em đang đợi anh ở cổng trường em… nhớ qua đón em nhé “
Tôi thầm nghĩ: “ ngày gì mà lại bắt mình qua đón không biết?”
Tôi trả lời: “ nhưng hôm nay anh bận “
Em: “ không, hôm nay anh phải đón em… em có cái này cho anh xem…”
Tôi: “ Hôm khác xem có được không em “
Em: “ không được. thế anh nhé ^^ ”
Lên ĐH em vẫn chẳng người lớn lên chút nào, vẫn ngang bướng, trẻ con như thế … Tôi rep lại 1 chữ “ ukm” nặng nề.
Cuối giờ, 1 số lạ bỗng gọi cho tôi:
– Alo
– Cậu…đến nhà tớ được không… tớ đang khóc
Nhận ra giọng cô bạn thân cùng lớp đã nghỉ học bất thường mấy ngày nay, tôi vội vàng phóng xe đi… mà bỏ quên 1 điều quan trọng…
Cốc..cốc . Cánh cửa hé mở, cô bạn bước ra ôm trầm lấy tôi
– Hắn ta bỏ rơi tớ… hắn ta đã bỏ rơi tớ rồi…
Tiếng khóc nức nở cùng câu chuyện về cậu người yêu tệ bạc cô bạn than làm tôi bất giác nhớ đến em… Nhìn lên đồng hổ đã gần 7 rưỡi, ngoài cửa sổ đã tối đen… “EM!”.. tôi hoảng hốt bật dậy, lâu lắm rồi, tôi mới thấy lo lắng cho em nhiều như vậy. Dặn dò, khuyên nhủ cô bạn vài câu, tôi phóng xe như điện đến cổng trường em. Em không còn ở đó, một cảm giác bồn chồn hối hận bỗng xâm chiếm tâm trí tôi… tôi vội vã quay xe về nhà em, cũng không có ai cả. Tôi đứng chờ hồi lâu thì nhận được 1 cuộc gọi…
Tại phòng cấp cứu…
– Cháu vào đi… Chúng tôi rất tiếc…- vị bác sĩ nhìn tôi đồng cảm
Tôi lập cập bước vào… Trái tim bỗng bị bóp thắt lại, tưởng chừng nghẹn thở…
Là em, người yêu nhỏ bé của tôi đag lằm thoi thóp… Sao lại thế này??? Sao em lại nằm đó??? Sao mọi người lại gục đầu xuống và khóc nức nở thế kia??? Không…không…không phải như vậy…
Đôi mắt em mở to khi nhìn thấy tôi, bờ môi run run mấp máy…
Tôi quỳ xuống, nắm lấy 2 bàn tay nhỏ bé của em mà lắc đầu điên dại:…
– không…không
– Sao…anh..đến…muộn…thế…
– Không…không…
– Nó…gãy mất rồi…tại…cái…xe…đó
Em vừa thì thào vừa cố đưa ngón tay chỉ về chiếc bàn…mẹ gạt nước mắt, đứng dậy, bê cái chậu sứ nhỏ lại phía tôi và nghẹn ngào:
– Hoa xương rồng đã nở… con bé nói sẽ mang tặng cháu
Tôi đưa hai bàn tay run run đón lấy chậu xương rồng… em đã trồng từ khi 2 đứa bắt đầu quen nhau… hai nụ hoa bé xíu bị dập nát nhưng với tôi, chúng vẫn đẹp vô cùng…